• 2 years ago
Coi trai bất hiếu nghe lời vợ nhờ mẹ lên chăm con giúp ai ngờ coi mẹ không bằng người giúp việc

Category

😹
Fun
Transcript
00:00 Lệ Bình đến biệt thự của con trai Gia Hảo để chăm sóc con dâu sắp sinh Kiều Kiều.
00:03 Ai ngờ, con trai đã đưa bà đến căn phòng nhỏ nơi bảo mẫu ở.
00:07 Con nói phòng ở lầu 4 đều có người ở rồi, hiện tại chỉ có căn phòng này đang trống thôi.
00:11 Dù sao thì mẹ cũng cần một nơi ngủ qua đêm, sáng thì phải làm việc trên lầu, cứ ở tạm tại chỗ này trước.
00:16 Mặc dù Lệ Bình cảm thấy hơi không vui, nhưng chỉ có thể gật đầu.
00:19 Con nói mình sao cũng được.
00:20 Sau đó nghe theo sắp xếp của con mình, Gia Hảo rõ ràng không quan tâm đến cảm xúc của mẹ mình.
00:24 Sau khi anh ấy yêu mẹ dọn dẹp phòng, sau đó đi nấu cơm cho Kiều Kiều, nói xong anh ta xoay người đi lên lầu.
00:30 Vào khi Gia Hảo đi khỏi vì phòng của bảo mẫu quá nhỏ và không có chỗ để quần áo,
00:33 Lệ Bình đã phải đến siêu thị mua một chiếc dương về, để cất quần áo của mình.
00:37 Nhưng khi bà ấy vừa cùng bạn của mình là Hồng Hà mang dương vào trong nhà,
00:40 thì cậu con trai đã sụ mặt bước xuống cầu thang, sau đó còn la mẹ mình trước mặt Hồng Hà.
00:43 Sao lại đưa người lạ vào nhà cơ chứ?
00:45 Lệ Bình trắng váng khi nghe điều này.
00:47 Lệ Bình liền nhìn Hồng Hà, Hồng Hà thấy thế cũng nói là mình còn tí việc, cho nên phải đi ngay.
00:51 Rồi cô ấy rời khỏi đây thật nhanh.
00:53 Lệ Bình vội vàng cảm ơn cô ấy một cách lịch sự, nhưng khi Lệ Bình vừa tiễn Hồng Hà đi,
00:57 thì con dâu lại nói tiếp, cô ta chỉ vào chiếc dương và hỏi Lệ Bình, "Cái này để làm gì thế?"
01:02 Lệ Bình nhanh chóng giải thích cho con dâu, bà ấy đã mua nó để đựng quần áo bởi vì trong phòng không có tủ.
01:06 Tùng cái này sẽ thuận lợi hơn.
01:08 Tuy nhiên, Lệ Bình vừa rứt lời, Kiều Kiều đã quay mặt lại và nói, "Có nhiều bảo mẫu sống trong phòng đó rồi, có ai nói gì đâu chứ?"
01:14 Sau đó còn nói chất liệu của loại nhựa này không an toàn.
01:17 Khi ngửi còn có một mùi hôi nữa.
01:19 Nhà họ còn sắp có em bé nữa.
01:21 Thầu có thể sử dụng thứ này cơ chứ?
01:23 Sau khi Lệ Bình nghe xong thì liền nói, "Đây là đồ có nhãn mắt đàng hoàng mua ở siêu thị lớn, không độc hại hoặc có mùi đâu,
01:28 nhưng vẻ mặt của Kiều Kiều vẫn không vui, có hại gì không ai mà biết được chứ?
01:32 Hơn nữa, đây không phải là nhà cho thuê, đồ trang trí trong nhà đều là hàng hiệu, ngay cả giá để dày ở cửa cũng bằng gỗ gụ.
01:38 Giờ mẹ chồng mua một cái giương nhựa thì ra thể thống gì chứ?"
01:40 Lệ Bình vẫn muốn giải thích với con dâu, nói mình chỉ để đồ tạm thời ở đây thôi, sau này không dùng nữa thì vứt đi,
01:46 nhưng Kiều Kiều hét lên bắt ném nó đi ngay bây giờ.
01:48 Vì cô ta thấy kinh tầm mùi của những loại nhựa kém chất lượng này, sau đó cô ta hức lên một tiếng,
01:53 sau đó bỏ mặt mẹ chồng rồi rời khỏi đó.
01:55 Lệ Bình thấy vậy không dám nói nữa, sau đó Gia Hào còn nói với mẹ mình, "Anh ta sẽ giúp mẹ đặt cái này ra ngoài trước,
02:00 chút nữa mẹ hãy đem cái giương này trả lại cho siêu thị".
02:02 Sau khi nói xong thì anh ta cũng không cần biết Lệ Bình có đồng ý hay không, rồi cầm giương và đi ra ngoài.
02:06 Lệ Bình thấy thế thì rất quất ức, nhưng để giải quyết tốt mối quan hệ với con dâu, bà ấy chỉ biết âm thầm chịu đựng.
02:11 Nhưng tính khí khó chịu của Kiều Kiều cũng không dừng lại ở đó, khi họ ăn cùng nhau ăn trưa,
02:16 cô ta thấy Lệ Bình liên tục gấp sâu bằng đũa của mình.
02:19 Kiều Kiều đã nhắc nhở Gia Hào.
02:20 Gia Hào liền nói với mẹ, nói rằng dạ dày của Kiều Kiều không tốt, khi ăn cơm thì nên dùng đũa công cộng,
02:25 điều này sẽ tránh lây nhiễm chéo.
02:27 Lệ Bình đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này, bà ấy tưởng Kiều Kiều là một người thích sạch sẽ,
02:31 còn bảo dùng đũa công cộng sẽ hợp vệ sinh hơn.
02:33 Sau đó bà đứng dậy lấy đôi đũa mới, nhưng khi quay lại thì phát hiện,
02:36 hai người kia không chỉ không dùng đũa công cộng, mà còn gấp đồ ăn cho nhau,
02:40 điều này khiến Lệ Bình cảm thấy rất khó chịu.
02:42 Sau đó Kiều Kiều sinh một cô con gái được đặt tên là Điềm Điềm, cha mẹ của Kiều Kiều,
02:46 liền đưa cho Gia Hào 175 triệu, để anh ấy mua ít thuốc bổ cho Kiều Kiều.
02:50 Đấy vậy, Gia Hào rất vui mừng, Lệ Bình nhìn thấy con trai niềm nở,
02:53 sau đó còn cúi đầu với cha mẹ vợ như thế, còn mình thì bị con trai và con dâu coi như người ngoài.
02:57 Trong lòng Lệ Bình cảm thấy khó chịu hơn, sau khi Kiều Kiều sinh con và xuất viện thì cha mẹ Kiều Kiều đã chuyển đến nhà của họ.
03:03 Để sống một thời gian, Gia Hào vội đưa Lệ Bình lên căn phòng trống trên lầu, rồi bà ấy dọn phòng sạch sẽ, để chào đón cha mẹ vợ.
03:10 Lệ Bình nhìn một cái, rồi nói với con trai, "Thì ra căn phòng này luôn để trống sao?"
03:14 Gia Hào hiểu được ý của mẹ mình, sau đó còn giải thích không phải phòng trống mà không cho mẹ ở.
03:18 Chủ yếu là, cha mẹ của Kiều Kiều lâu lâu sẽ đến đây chơi một hai ngày, căn phòng này phải dành riêng cho họ.
03:23 Nghe xong thì Lệ Bình cười nhẹ, còn nói mình đến đây không phải hưởng phước,
03:27 cho nên sống ở đâu cũng được.
03:28 Vừa mới giất lời, lúc này tiếng khóc của đứa trẻ từ dưới lầu phát ra, Lệ Bình vội vã xuống lầu với Gia Hào, để pha sữa cho em bé uống.
03:35 Tuy nhiên, khi bà ấy đang pha sữa bột cho cháu, Kiều Kiều phát hiện ra quần áo đứa trẻ đang mặc, không phải mình và Gia Hào mua.
03:40 Sau đó còn hỏi mẹ chồng đã mua đồ này từ đâu, Lệ Bình nghe thấy vậy, liền nói đồ đó là do mình đưa đến.
03:46 Đồ của con nhà người ta mặc hai lần, cũng còn mới lắm.
03:49 Sau khi giặt và khử trùng rồi thì đem qua, ai ngờ vừa mới giất lời, Kiều Kiều ngay lập tức hét lên, mẹ chồng lại cho con mình mặc đồ cũ.
03:56 Lệ Bình vội vàng giải thích với cô ấy rằng, đứa trẻ phải mặc quần áo cũ, vì quần áo cũ mềm mại, thoải mái cho trẻ sơ sinh.
04:02 Nhưng Kiều Kiều lại trách mẹ chồng, còn nói mình đã mua rất nhiều quần áo mới cho con.
04:07 Mẹ chồng lại cho con mình mặc đồ cũ.
04:09 Mẹ chồng tưởng nhà này đang đi ăn xin hay gì, khi cô ấy nói xong, Gia Hào cũng chỉ trích Lệ Bình một cách không khách sáo.
04:15 Còn nói mẹ hãy đi đổi bộ đồ khác cho đứa trẻ ngay, những đồ cũ thì ném hết đi, Lệ Bình vẫn chưa kịp nói gì.
04:20 Kiều Kiều đã cảnh báo bà ấy, sau này đứa bé mặc đồ gì, thì phải do cô ta sắp xếp, không cần mẹ chồng quyết định.
04:27 Sau đó cô ta lờm Lệ Bình một cái, rồi tức giận rời khỏi đây.
04:30 Lệ Bình bị con dâu mắng té tát.
04:33 Bây giờ bà ấy thực sự muốn rời đi, nhưng nhìn đứa cháu gái đang khóc đòi ăn.
04:36 Lệ Bình cuối cùng cũng chịu đựng được.
04:38 Nửa đêm vì đứa bé khóc, Gia Hòa đã gọi cho mẹ bé em bé.
04:42 Lệ Bình nhanh chóng đứng dậy và chạy về phòng của họ.
04:45 Sau đó bé em bé ra ngoài, bà ấy dỗ từ 3 giờ sáng đến 5 giờ rưỡi.
04:49 Sau khi đứa trẻ ngủ, Lệ Bình lại bắt đầu vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
04:53 Tuy nhiên, khi mẹ của Kiều Kiều xuống nhà ăn sáng, nhìn thấy món cháo do Lệ Bình làm,
04:56 sau đó nói bóng nói do cháo này như nước lã vầy, thậm chí còn không bằng cháo loãng nữa.
05:00 "Đây không phải cơm cháo sao?"
05:02 Khi nghe xong thì Lệ Bình đã ngơ người, "à định qua giải thích".
05:05 Thì ra hào tình cờ từ trên lầu đi xuống.
05:07 Sau đó mẹ Kiều Kiều nổi nóng hỏi anh ta,
05:10 "Có phải chúng tôi ở đây là gánh nặng cho anh không?
05:13 Anh không đủ tiền mua gạo sao?
05:14 Anh nhìn bát cháo này đi, soi gương được luôn rồi."
05:17 Khi nghe điều này, anh ta trừng mắt nhìn Lệ Bình,
05:19 sau đó cửa trách nói mình kêu mẹ nấu một nồi cháo,
05:21 "sao lại nấu cháo loãng như thế này?"
05:23 Lệ Bình nhanh chóng giải thích rằng bà ấy không biết,
05:25 mọi người thích ăn cháo đặc.
05:26 Kể bà ấy đổ đi rồi làm lại.
05:28 Mẹ của Kiều Kiều hậm hực rồi nói không cần nữa.
05:31 Chờ làm xong thì đến ngày tháng 5 nào rồi,
05:33 thà đi ra ngoài ăn còn hơn.
05:34 Nói xong, bà ta kéo bố của Kiều Kiều rời khỏi đây.
05:37 Ra hào ở bên thấy bố mẹ vợ thức giận.
05:39 Thì liền hỏi Lệ Bình sao lại như thế?
05:41 "Anh ấy đã đưa cho mẹ chi phí sinh hoạt rồi mà,
05:44 mẹ làm bảo mẫu bao nhiêu năm rồi,
05:45 đến cháo cũng không biết nấu."
05:47 Khi nghe lời này Lệ Bình đã thức giận.
05:49 Vào đó mắt bà ấy đỏ hoe rồi nói tôi làm bảo mẫu bao nhiêu năm nay,
05:52 nhưng chưa bao giờ lại gặp lại không tôn trọng người khác như thế.
05:55 "Họ chê tôi nấu cháo loãng,
05:56 chỉ cần đổ đi là được rồi.
05:58 Nếu như thấy tôi làm không tốt,
05:59 thì tự đi mời người làm cho mấy người.
06:01 Tôi đến đây để chăm sóc Kiều Kiều ở cữ,
06:03 mà còn phải hầu hạ cả nhà họ,
06:05 còn muốn tôi phải làm gì nữa?
06:06 Tưởng tôi là bảo mẫu miễn phí cho mấy người sao?"
06:09 Nói xong, Lệ Bình thức giận cởi tạp dê ra.
06:11 Nhưng sự thức giận của Lệ Bình không khiến ra hào sợ hãi,
06:14 sau đó anh ta còn trách móc mẹ mình.
06:16 Ra hòa mắng Lệ Bình là mẹ của mình.
06:18 Đứa trẻ cũng là cháu gái của Lệ Bình,
06:20 giúp đỡ chăm sóc cháu có tí thì làm sao nào?
06:22 Mình khó khăn lắm mới gặp được Kiều Kiều,
06:23 với sự giúp đỡ của bố mẹ cô ấy
06:25 thì không cần tốn mấy chục năm phấn đấu.
06:27 Ta định người ta bỏ tiền cho mình mua nhà,
06:29 giúp họ chăm sóc em bé khó khăn lắm sao?
06:31 Anh ta không thể tiết kiệm chút tiền sao?
06:33 Sau khi nói xong anh ta lừa mẹ mình một cái.
06:35 Sau đó thức giận rời khỏi đây.
06:38 Lệ Bình nghe những lời của con trai.
06:40 Cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
06:42 Nhưng khi nhớ đến mình nợ ra hào bao nhiêu năm qua,
06:44 cuối cùng Lệ Bình cũng bình tĩnh lại.
06:46 Cứ như thế, Lệ Bình vẫn cứ nhưởng nhịn người nhà của Kiều Kiều.
06:49 Một một thời gian dài,
06:50 thì đứa nhỏ cũng đã đầy tháng.
06:52 Lúc này Lệ Bình lại nhận được cuộc gọi
06:54 từ đơn vị của chồng.
06:55 Họ nói khi dương minh lượng đang lắp điều hòa,
06:57 dây an toàn xảy ra vấn đề,
06:59 nên đã ngã xuống lầu.
07:00 Khi biết tin thì Lệ Bình đã rất suốt suốt.
07:02 Sau đó bà ấy chuẩn bị thu dọn đồ về gặp chồng.
07:05 Không ngờ lại bị ra hào chặn lại.
07:07 Anh ta nói với mẹ.
07:09 Người ta nói cha cũng không bị sao.
07:11 Về thăm làm gì chứ?
07:12 Lệ Bình liền nói chân của cha ra hào bị thương.
07:14 Để ông ấy ở nhà một mình bà không yên tâm.
07:16 Bà phải quay lại để thăm ông ấy.
07:18 Sau đó bà cũng không thèm quan tâm đến ra hào.
07:20 Còn quay người bỏ đi.
07:21 Lúc này Kiều Kiều cũng đi ra.
07:22 Còn la hét nói Lệ Bình không thể đi.
07:24 Bà bỏ đi thì đứa trẻ làm sao?
07:26 Lệ Bình liền nói đứa trẻ bú sữa thay tả.
07:28 Người làm mẹ như Kiều Kiều chỉ biết đứng xem.
07:30 Cũng phải học cách tự làm đi chứ.
07:31 Huống hồ bố mẹ con dâu cũng đang ở đây.
07:33 Hãy để họ giúp một tay.
07:34 Nhưng Kiều Kiều nói với vẻ mặt khó chịu.
07:36 Kêu Lệ Bình phải phân biệt chủ thứ chứ.
07:38 Cha của ra hào chỉ bị gãy chân thôi.
07:40 Chân còn lại của ông ta vẫn ổn.
07:42 Không ảnh hưởng đến cuộc sống.
07:43 Họ cũng chăm từng chăm con.
07:45 Giờ mẹ chồng lại rời đi.
07:47 Họ không biết phải làm gì.
07:48 Sau đó ra hào cũng khuyên Lệ Bình.
07:50 Kêu mẹ đừng đi.
07:51 Nếu mẹ đi thì con của họ không có ai chăm.
07:53 Lệ Bình vừa muốn phản bác họ.
07:55 Thì Kiều Kiều đã nói.
07:57 Bố mẹ cô ta vẫn còn đang đói.
07:59 Nếu mẹ chồng đi thì họ ăn gì chứ.
08:00 Lệ Bình nhanh chóng nói rằng vẫn còn bánh bao trong tủ lạnh.
08:03 Để họ ăn tạm một bữa trước đi.
08:05 Nhưng cô con dâu vẫn không chịu.
08:06 Còn nói họ thì có thể ăn tạm.
08:08 Nhưng nếu đứa trẻ đói vào lúc nửa đêm thì sao?
08:10 Bây giờ mẹ chồng là người chăm sóc đứa trẻ.
08:12 Bà ấy không thể đi.
08:13 Lệ Bình nói mình cũng không còn cách nào.
08:15 Chồng của bà ấy đang bị thương.
08:17 Bà ấy về nhà để thăm một chút chắc được chứ.
08:19 Ách pha sữa bột cho đứa nhỏ.
08:21 Bà sẽ gửi tin nhắn cho con dâu.
08:22 Nếu không hiểu họ có thể gọi cho mình.
08:24 Nói xong Lệ Bình xách túi chuẩn bị rời đi.
08:26 Cô con dâu thấy thế liền nóng giận.
08:28 Sau đó còn lước ra hào.
08:30 Hắn liền kêu Lệ Bình đừng có đi.
08:32 Lệ Bình cũng rất suốt ruột.
08:35 Còn hét tỏ ông ấy là cha ruột của mày.
08:37 Ta bị thương mày không về thăm cũng thôi đi.
08:39 Giờ còn cản tao về thăm ông ấy.
08:41 Vừa mới dứt lời.
08:42 Lúc này cha của Kiều Kiều nghe thấy động tĩnh và đi xuống.
08:44 Ông khiển trách con gái mình.
08:46 Ông nói cha của ra hào gãy chân.
08:47 Dù tình hay lý thì đều phải về xem.
08:49 Sao lại có thể ngăn cản cơ chứ.
08:51 Kiều Kiều liền nói nếu mẹ chồng đi rồi.
08:53 Đứa trẻ làm thế nào.
08:55 Bây giờ khó tìm bảo mẫu lắm.
08:57 Cha cô ta nói khó tìm thì cũng phải tìm.
08:59 Nếu không được nữa thì trả lương gấp ba.
09:01 Sao mà không tìm được cơ chứ.
09:03 Mẹ cô ta cũng đồng ý với lời chồng nói.
09:05 Dưa chín ép thì không ngọt.
09:07 Người ta muốn đi chúng ta cũng không ngăn được.
09:08 Sau khi nghe xong thì lệ bình cũng không nói nhiều.
09:10 Bà ấy chuẩn bị rời đi.
09:12 Nhưng Kiều Kiều hét lên sau lưng bà ấy rồi nói.
09:14 Nếu bà rời đi thì đừng bao giờ trở lại nữa.
09:16 Sau đó cô ta thức giận đi lên lầu.
09:18 Trái tim của lệ bình gần như tan vỡ khi nghe điều này.
09:20 Nhưng vẫn kiên quyết rời khỏi đây.
09:22 Sau khi trở về nhà.
09:23 Lệ bình vẫn lo cho đứa trẻ.
09:25 Cho nên muốn gọi điện hỏi tình trạng của đứa trẻ.
09:27 Ai mà ngờ.
09:28 Điện thoại của ra hào luôn bận.
09:30 Lệ bình nghĩ rằng anh ta đang bận làm gì đó.
09:32 Nên gửi cho anh ta một tin nhắn.
09:34 Còn kêu anh ta nhớ cho em bé bú sữa.
09:36 Nhớ thay tả.
09:37 Tuy nhiên vừa mới nhắn tin qua.
09:38 Thì thấy rằng tin nhắn không gửi được.
09:40 Khi lệ bình đang còn ngơ ngác.
09:42 Người chồng ở bên đã nhìn thấy.
09:43 Có vẻ như ra hào không phải bận.
09:45 Mà đã chặn điện thoại và WeChat của lệ bình rồi.
09:48 Khi nghe xong thì lệ bình rất lo lắng.
09:50 Nhưng không phải vì con trai chặn điện thoại của mình.
09:52 Mà sợ họ không lo được cho đứa nhỏ.
09:54 Vì vậy lệ bình quyết định quay lại xem cháu.
09:56 Nhưng điều bà ấy không ngờ là.
09:58 Vừa đến cổng khu nhà.
09:59 Bảo vệ đã ngăn bà và gọi điện cho ra hào.
10:01 Kiều kiều tuyên bố rằng cô ấy không biết lệ bình.
10:03 Còn không cho bà ấy vào.
10:04 Lúc đó lệ bình mới hiểu.
10:06 Con trai và con dâu đang giận mình.
10:08 Trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu.
10:09 Sau đó bà cũng phải về nhà.
10:11 Vài ngày tiếp theo.
10:13 Tâm trạng của lệ bình rất sầu não.
10:15 Đến nỗi còn bị trễ kinh.
10:17 Bà ấy nghĩ mình bị mãn kinh sớm.
10:19 Vì vậy đã đến bệnh viện để kiểm tra.
10:21 Nhưng ai có thể ngờ được.
10:22 Lệ bình vô tình có thai.
10:23 Tin này khiến lệ bình cảm thấy bất an.
10:26 Vì năm nay bà ấy đã 45 tuổi.
10:28 Thêm vào đó đã lên trước bà nội người ta rồi.
10:30 Nếu còn sinh một đứa con ra.
10:31 Thì sợ bị người ta nói.
10:33 Nhưng người chồng rất vui.
10:34 Còn nói ra hào không quan tâm đến họ nữa.
10:36 Còn nói vợ đừng đi tìm ra hào nữa.
10:38 Cứ ở nhà mà sinh đứa con này ra.
10:40 Ai thích nói thì kệ họ.
10:42 Lệ bình thấy thái độ kiên quyết của chồng.
10:44 Thì bà ấy cũng nghĩ đến.
10:46 Những gì ra hào và con dâu đã làm với mình.
10:48 Và quyết sinh đứa con này ra.
10:50 Tuy nhiên khi họ đang ngập tràn trong hạnh phúc.
10:52 Chuẩn bị đón đứa con thứ 2 sắp trào đời.
10:54 Ra hào lại đột nhiên tìm đến.
10:55 Còn nói sau khi lệ bình đi thì đứa nhỏ rất nhớ bà nội.
10:58 Nó cứ khóc thét lên mãi.
10:59 Sau khi nghe điều này.
11:00 Thì hỏi không phải nhà họ đã tìm bảo mẫu sao?
11:03 Ra hào gật đầu.
11:04 Còn nói họ đổi mấy bảo mẫu rồi.
11:06 Nhưng đứa trẻ không cần ai hết.
11:08 Chỉ muốn mỗi bà nội thôi.
11:09 Hay là lệ bình hãy thu dọn và về chăm cháu.
11:11 Tuy nhiên khi vừa giất lời.
11:13 Thì Dương Minh Lượng lạnh lùng mà nói.
11:14 Tệ bình sẽ không chăm con cho ra hào nữa.
11:16 Khi nghe xong thì anh ta suốt ruột ngay.
11:18 Anh ta nghĩ mẹ vẫn còn tức giận.
11:20 Còn hỏi mẹ chẳng lẽ muốn đi làm ở nhà người ta sao?
11:22 Nhưng Dương Minh Lượng nói lệ bình dù không đi làm công việc bán thời gian.
11:25 Cũng không chăm con cho ra hào.
11:27 Bởi vì bà ấy đang mang thai.
11:28 Họ phải chăm con của mình nữa.
11:30 Lời này vừa mới nói ra.
11:31 Ra hào sững sờ một lúc.
11:33 Tệ bình nhanh chóng kéo Dương Minh Lượng lại.
11:35 Còn nói chồng sao cứ nói hết chuyện ra thế.
11:37 Ra hào lúc này mới phản ứng kịp.
11:39 Anh ta hét lên.
11:39 Hai người họ cộng lại đã gần 100 tuổi rồi.
11:42 Vẫn muốn có con.
11:43 Họ không biết xấu hổ sao?
11:45 Dương Minh Lượng mắng ra hào là thằng khốn nạn.
11:47 Dám nói chuyện với cha mẹ như thế.
11:48 Chuyện này không đến lượt ra hào xía vào.
11:50 Ra hào bị mắng không nói nên lời.
11:52 Lệ bình ở bên vội vàng khuyên chồng đừng hấp tấp.
11:54 Còn kêu ra hào lên nhà.
11:56 Để cả nhà nói chuyện cho rõ ràng với nhau.
11:58 Nhưng ra hào hét lên rằng không còn gì để nói.
12:00 Họ đã lớn tuổi rồi mà không biết xấu hổ.
12:02 Nhưng anh ta thì có.
12:03 Sau đó anh ta giận dữ rời khỏi đây.
12:05 Sau khi ra hào về nhà.
12:06 Sau đó đưa chuyện mẹ có thai nói cho vợ.
12:08 Khi nghe thấy thế.
12:09 Cô ta hét lên rằng bố mẹ anh ấy bị điên.
12:11 Họ có tiền không có chỗ xài hay sao?
12:13 Đã lớn tuổi như thế mà còn sinh con.
12:15 Ra hào cúi đầu buồn bã và nói rằng anh ấy không biết phải làm gì.
12:18 Cha mẹ cũng không nói gì với anh ta hết.
12:20 Nhưng mà kiều kiều vẫn cứ được nước làm tới.
12:22 Bây giờ không phải chuyện.
12:24 Mẹ ra hào muốn đến chăm cháu hay không?
12:26 Mà là bà ấy đã 50 tuổi rồi.
12:27 Nếu đứa trẻ này được sinh ra.
12:29 Nếu như nó chưa lớn mà họ đã mất đi.
12:31 Thì ra hào là anh trai của nó.
12:33 Đứa trẻ này phải do ra hào nuôi.
12:35 Ra hào cũng sững sờ khi nghe điều này.
12:37 Sau đó còn hỏi vợ mình nên làm gì bây giờ.
12:39 Mình cũng đâu có thể giết đứa bé được.
12:41 Kiều kiều suy nghĩ một chút.
12:42 Rồi kêu ra hào gọi mẹ qua bên đây.
12:44 Giờ đây tuổi mẹ đã cao.
12:46 Kêu mẹ qua chăm sóc cháu.
12:48 Cô ta không tin đứa con trong bụng mẹ sẽ giữ được.
12:50 Ra hào nói làm thế này không tốt lắm.
12:53 Nhưng vợ liếc anh ta một cái.
12:54 Còn nói chuyện này anh phải nghe lời mình.
12:56 Ra hào thấy vậy cũng không dám nói nữa.
12:58 Chỉ biết gật đầu đồng ý.
13:00 Ngày hôm sau, ra hào cầm rượu và quà đến nhà cha mẹ.
13:03 Lệ Bình thấy vậy thì rất vui mừng.
13:05 Nhưng Dương Minh Lượng vẫn không nể mặt.
13:07 Ra hào cũng không quan tâm.
13:09 Sau đó anh ta còn lấy ra 35 triệu cho mẹ.
13:11 Còn nói là một chút lòng của mình và Kiều kiều.
13:13 Để mẹ đi mua đồ bổ dưỡng thay.
13:15 Vậy vậy, Lệ Bình nhanh chóng trả lại tiền cho con.
13:17 Còn nói mình và chồng vẫn còn tiền.
13:19 Còn kêu ra hào giữ lại cho Kiều kiều sai.
13:20 Ra hào cũng không nói thêm mà lấy tiền về.
13:22 Sau đó nói với mẹ.
13:24 Bình đã chuẩn bị một phòng mới cho mẹ.
13:26 Còn kêu mẹ đóng gói đồ.
13:27 Mai anh ta sẽ đến đón mẹ đi.
13:29 Lệ Bình nghe xong còn chưa kịp nói.
13:30 Thì Dương Minh Lượng ở một bên lạnh lung nói.
13:32 Bà ấy đồng ý trở về nhà mày khi nào vậy hả?
13:35 Hơn nữa có đi cũng chỉ là thăm cháu gái.
13:36 Sao còn đóng gói đồ đặc làm gì?
13:38 Tà Hào thấy cha nói thế thì nói hay là cha qua ở cùng với mẹ luôn.
13:41 Dù sao, đứa trẻ cho đến bây giờ chưa nhìn thấy ông nội bao giờ.
13:44 Dương Minh Lượng nghe xong thì lít nhìn thằng con một cái.
13:46 Sau đó cũng không thèm nói năng gì.
13:48 Khi Lệ Bình nhìn thấy thái độ của con chân thành vậy.
13:50 Thêm vào đó bà cũng nhớ cháu gái của mình.
13:52 Cho nên đã hứa qua bên đó chăm sóc em bé một thời gian.
13:54 Hôm sau, sau khi ra hào chở mẹ đến cổng khu dân cư.
13:57 Thì nói mình có việc còn kêu mẹ vào trước đi.
14:00 Thế vậy, Lệ Bình xuống xe mà không cần suy nghĩ nhiều.
14:03 Khi bà ấy đến nhà thì đã thấy con dâu xông ra đưa bà ấy lên phòng ở trên lầu.
14:06 Nói đây là căn phòng mới mà cô ta chuẩn bị cho bà.
14:09 Nhưng khi vào bên trong, Lệ Bình ngửi thấy mùi hăng rất khó chịu.
14:12 Bà liên hỏi cô ta đó là mùi gì?
14:14 Kiều Kiều nói dối.
14:15 Nói căn phòng này bị ẩm ướt.
14:17 Cô mới nhờ người sơn lại cho mình.
14:19 Có lẽ là mùi sơn nó không có độc hại.
14:21 Nhưng khi nghe xong thì Lệ Bình đã nói.
14:23 Sao không để mình sống ở phòng bảo mẫu ở dưới?
14:26 Nhưng cô con dâu nói phòng của bảo mẫu ở tầng dưới rất lộn xộn.
14:29 Sống trong căn phòng này tốt biết bao.
14:30 Hãy gần phòng của họ.
14:31 Lệ Bình không cần phải chạy lanh quanh nữa.
14:33 Sau khi nghe xong thì Lệ Bình cũng không nói gì.
14:35 Và lúc này cô ta nói với bà ấy.
14:37 Da rường chỉ bị dơ một chút thôi.
14:38 Cô ta cũng không có thời gian đổi.
14:40 Cho nên kêu bà ấy thay da rồi giặt đi.
14:42 Cô ta vẫn còn vài cái mới.
14:43 Rút nữa lấy da giặt chung luôn.
14:45 Lệ Bình còn chưa kịp nói gì.
14:46 Cô ta đã lập tức xuống lầu lấy quần áo.
14:48 Lệ Bình cũng không thể từ chối được.
14:50 Ai mà ngờ, khi bà ấy mang quần áo và chăn đi giặt.
14:53 Cô con dâu đến và nói với bà ấy.
14:55 Bộ quần áo này làm tự tơ luộng.
14:57 Chỉ giặt tay, không giặt máy.
14:59 Khi nghe xong, Lệ Bình liền hỏi mình để ở đây cho bảo mẫu giặt đúng không.
15:02 Nhưng Kiều Kiều nói.
15:03 Bây giờ bảo mẫu khó kiếm lắm.
15:05 Chờ họ đến thì đồ cũng hồi thối rồi.
15:07 Còn kêu Lệ Bình hãy giặt trước đi.
15:08 Nói xong cô ta xoay người rời đi.
15:10 Lệ Bình nhìn vào bộ quần áo trên tay.
15:12 Lại ngửi thấy mùi Formaldehyde trong phòng.
15:15 Bà ấy cảm thấy có gì đó không đúng.
15:17 Sau đó ném quần áo đi, rồi bước vào phòng.
15:19 Sau khi nhìn đứa cháu gái đang chờ bú,
15:21 thì bà ấy đã quyết định bỏ đi.
15:23 Khi Gia Hào trở lại,
15:24 anh ta xuống bếp thì không thấy mẹ mình đâu cả.
15:27 Quần áo của Kiều Kiều cũng bị ném vào phòng tắm.
15:30 Trong phòng cũng không thấy hành lý của mẹ.
15:32 Hai vợ chồng chết lặng tại chỗ.
15:34 Kiều Kiều lo lắng hỏi liệu mẹ chồng có bỏ trốn không?
15:36 Nếu như thế thì ai chăm con chứ?
15:38 Sau đó còn kêu chồng gọi điện cho mẹ.
15:40 Gia Hào nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi.
15:43 Ai ngờ điện thoại không liên lạc được.
15:45 Sau đó anh ta nhắn WeChat hỏi mẹ đang ở đâu.
15:47 Ai ngờ lại phát hiện.
15:49 Mẹ đã chặn anh ta rồi.
15:50 Gia Hào sững sờ một lúc,
15:52 anh ta không ngờ mẹ lại dùng cách ăn miếng trả miếng như thế này.

Recommended