Sự thật kinh hoàng về thế giới Phật giáo Lời cảnh tỉnh cho những ai chưa chứng ngộ chân lý
Vị thiền sư trong câu chuyện này đã tu hành nhiều năm, đọc nhiều kinh sách, và tự cho rằng mình đã chứng ngộ. Ông đã viết rất nhiều sách để giảng dạy cho các đệ tử của mình. Tuy nhiên, đến khi cuối đời, ông mới nhận ra rằng những gì mình đã nói chỉ là những lời sáo rỗng, dựa trên những hiểu biết mang tính lý thuyết, chứ không phải là những lời chứng nghiệm từ thực tiễn. Ông đã hối hận về những gì mình đã làm và quyết định đốt hết những quyển sách của mình. Câu chuyện này cho thấy rằng, để có thể giảng dạy cho người khác, người tu hành cần phải có sự chứng ngộ thực sự. Sự chứng ngộ không chỉ là hiểu biết về giáo lý, mà còn là sự trải nghiệm thực tế, là sự thấu hiểu sâu sắc về bản chất của cuộc sống. Khi người tu hành có được sự chứng ngộ, thì những lời giảng dạy của họ sẽ có sức thuyết phục và giúp ích cho người khác. Những lời nói và hành động của người tu hành có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người. Nếu người tu hành nói những lời sai lầm, thì họ sẽ dẫn dắt người khác đi sai đường. người tu hành phải luôn thành thật với chính mình, với người khác và với giáo lý của Phật giáo. Nếu không thành thật, người tu hành sẽ dễ bị chệch đường, đi vào con đường sai lầm. Luôn luôn tỉnh táo và sáng suốt trong suy nghĩ và hành động. Trân trọng những lời góp ý của người khác, kể cả những lời góp ý trái ý mình. Luôn sẵn sàng học hỏi và tiếp thu những điều mới mẻ. Nếu chúng ta không nhận ra lỗi sai của mình, thì sẽ không thể tiến bộ được. Lỗi sai là cơ hội để chúng ta học hỏi và trưởng thành. Nếu chúng ta làm việc gì mà không có tâm huyết, thì sẽ không thể đạt được thành công. Ngược lại, nếu chúng ta làm việc gì mà có tâm huyết, thì dù gặp khó khăn cũng sẽ vượt qua được. Tu hành với trí tuệ là phải nhận ra lỗi sai và sửa chữa lỗi sai. Tu hành với tình thương là phải có tâm thật tâm, không cầu danh, cầu lợi. Tu hành không chỉ là nghe giáo lý mà còn phải thực hành, áp dụng những lời dạy của bậc minh sư vào cuộc sống hàng ngày. bản ngã là một ảo tưởng, là sự đồng hóa của con người với những suy nghĩ, cảm xúc, và hành vi của mình. Khi con người đồng hóa với bản ngã, họ sẽ luôn cho rằng mình là người đúng, và những người khác là sai. Điều này sẽ dẫn đến những xung đột, mâu thuẫn, và đau khổ trong cuộc sống. ví dụ về một quý sư ở bên Pháp. Quý sư này đã tu hành nhiều năm, nhưng vì không khiêm nhường, nên đã bị bản ngã chi phối. vì đã xen vào nhân quả của nhiều người. Người sư này đã cầu siêu cầu an cho nhiều người, nhưng vì không biết mình có bao nhiêu công đức và không biết cách thiền định để đẩy lùi nghiệp chướng, nên người sư đã bị thu nhận nghiệp chướng của những người mà mình cầu siêu. Kết quả là người sư bị ốm đau bệnh tật, không thể tu hành được. Người nói cũng cho rằng cao mạn với Minh sư là điều rất nguy hiểm. Minh sư chính là hiện thân của Thượng Đế, và nếu một người cao mạn với Minh sư, họ sẽ bị Thượng Đế phạt. Những người tu hành cần luôn luôn khiêm nhường và thấy AI
Vị thiền sư trong câu chuyện này đã tu hành nhiều năm, đọc nhiều kinh sách, và tự cho rằng mình đã chứng ngộ. Ông đã viết rất nhiều sách để giảng dạy cho các đệ tử của mình. Tuy nhiên, đến khi cuối đời, ông mới nhận ra rằng những gì mình đã nói chỉ là những lời sáo rỗng, dựa trên những hiểu biết mang tính lý thuyết, chứ không phải là những lời chứng nghiệm từ thực tiễn. Ông đã hối hận về những gì mình đã làm và quyết định đốt hết những quyển sách của mình. Câu chuyện này cho thấy rằng, để có thể giảng dạy cho người khác, người tu hành cần phải có sự chứng ngộ thực sự. Sự chứng ngộ không chỉ là hiểu biết về giáo lý, mà còn là sự trải nghiệm thực tế, là sự thấu hiểu sâu sắc về bản chất của cuộc sống. Khi người tu hành có được sự chứng ngộ, thì những lời giảng dạy của họ sẽ có sức thuyết phục và giúp ích cho người khác. Những lời nói và hành động của người tu hành có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người. Nếu người tu hành nói những lời sai lầm, thì họ sẽ dẫn dắt người khác đi sai đường. người tu hành phải luôn thành thật với chính mình, với người khác và với giáo lý của Phật giáo. Nếu không thành thật, người tu hành sẽ dễ bị chệch đường, đi vào con đường sai lầm. Luôn luôn tỉnh táo và sáng suốt trong suy nghĩ và hành động. Trân trọng những lời góp ý của người khác, kể cả những lời góp ý trái ý mình. Luôn sẵn sàng học hỏi và tiếp thu những điều mới mẻ. Nếu chúng ta không nhận ra lỗi sai của mình, thì sẽ không thể tiến bộ được. Lỗi sai là cơ hội để chúng ta học hỏi và trưởng thành. Nếu chúng ta làm việc gì mà không có tâm huyết, thì sẽ không thể đạt được thành công. Ngược lại, nếu chúng ta làm việc gì mà có tâm huyết, thì dù gặp khó khăn cũng sẽ vượt qua được. Tu hành với trí tuệ là phải nhận ra lỗi sai và sửa chữa lỗi sai. Tu hành với tình thương là phải có tâm thật tâm, không cầu danh, cầu lợi. Tu hành không chỉ là nghe giáo lý mà còn phải thực hành, áp dụng những lời dạy của bậc minh sư vào cuộc sống hàng ngày. bản ngã là một ảo tưởng, là sự đồng hóa của con người với những suy nghĩ, cảm xúc, và hành vi của mình. Khi con người đồng hóa với bản ngã, họ sẽ luôn cho rằng mình là người đúng, và những người khác là sai. Điều này sẽ dẫn đến những xung đột, mâu thuẫn, và đau khổ trong cuộc sống. ví dụ về một quý sư ở bên Pháp. Quý sư này đã tu hành nhiều năm, nhưng vì không khiêm nhường, nên đã bị bản ngã chi phối. vì đã xen vào nhân quả của nhiều người. Người sư này đã cầu siêu cầu an cho nhiều người, nhưng vì không biết mình có bao nhiêu công đức và không biết cách thiền định để đẩy lùi nghiệp chướng, nên người sư đã bị thu nhận nghiệp chướng của những người mà mình cầu siêu. Kết quả là người sư bị ốm đau bệnh tật, không thể tu hành được. Người nói cũng cho rằng cao mạn với Minh sư là điều rất nguy hiểm. Minh sư chính là hiện thân của Thượng Đế, và nếu một người cao mạn với Minh sư, họ sẽ bị Thượng Đế phạt. Những người tu hành cần luôn luôn khiêm nhường và thấy AI
Category
📚
Học tập